"Tôi đã tin chắc rằng anh ấy không thể trụ nổi và tôi sẽ thắng", Mahut nhớ lại trận đấu huyền thoại tại Wimbledon với Isner
Ngày 25/6 này, chỉ còn vài ngày nữa là giải Wimbledon sẽ khởi tranh. Và tất nhiên, khi nhắc đến Grand Slam London, một trận đấu đặc biệt luôn hiện lên trong tâm trí Nicolas Mahut.
Tay vợt Pháp 43 tuổi, người sẽ giải nghệ vào cuối mùa giải này, đã thi đấu trận quần vợt dài nhất lịch sử ở vòng 1 Wimbledon 2010, khi thua John Isner (4-6, 6-3, 7-6, 6-7, 70-68 sau 11 giờ 5 phút trải dài 3 ngày).
Hiện là bình luận viên cho Eurosport, cựu vận động viên sinh tại Angers đã chia sẻ chi tiết về trận thua này sau 15 năm và khẳng định giờ đây anh dễ dàng nói về trận đấu hơn - thứ từng là nỗi ám ảnh trong nhiều năm.
"Giờ đây tôi có thể nói đó vẫn là kỷ niệm đẹp và đã thay đổi sự nghiệp của tôi. Có một khoảng cách lớn giữa cảm xúc của mọi người trong 3 ngày đó và những gì tôi cảm nhận khi trận đấu kết thúc. Cảm giác thất bại lúc ấy thực sự áp đảo."
"Tôi mất một thời gian để nhận ra rằng, cuối cùng, nó còn hơn cả chuyện kẻ thắng người thua. Giờ tôi không ngại nói về nó, khi biết sự nghiệp mình sắp kết thúc và người ta nhắc đến trận đấu này như thể đó là thứ duy nhất còn lại trong sự nghiệp của tôi."
"Nhưng tôi biết mình đã giành danh hiệu đơn và Grand Slam đôi. Tôi không còn bị gắn mác với một trận thua nữa, và điều đó với tôi thực sự quan trọng."
"Wimbledon là giải đấu yêu thích của tôi. Tôi không đủ mạnh để in dấu ấn bằng chức vô địch. Nhưng qua trận đấu đó, tôi và John (Isner) đã có cơ hội khắc tên mình, dù chỉ là một phần nhỏ trong lịch sử giải đấu."
"Tôi là một phần của lịch sử ấy, và tôi rất tự hào về điều đó. Tôi và John chưa bao giờ nói về trận đấu này cùng nhau. Tôi nghĩ anh ấy ngại đề cập, nhưng chắc chắn sẽ có ngày chúng tôi nói chuyện. Dĩ nhiên, tôi có nhiều câu hỏi!"
"Tôi đã tin chắc rằng anh ấy không thể trụ nổi và tôi sẽ thắng. Anh ấy cao 2m10, gần như không thể di chuyển. Động lực sâu xa của anh ấy là gì? Tôi biết của mình, tôi hiểu điều gì đã thôi thúc tôi vượt qua giới hạn, nhưng tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy anh ấy, bởi đó không chỉ đơn thuần là thắng một trận đấu. Tôi muốn biết cách anh ấy xử lý những khoảnh khắc thể lực kiệt quệ."
"Nếu tôi trụ được lâu như vậy, đó là vì tôi tin mình sẽ thắng. Tôi đã nói điều này với người thân. Với tôi, trận đấu này cũng là vì họ. Tôi ý thức được rằng sẽ không bao giờ có lại một trận đấu như thế, đó là trải nghiệm độc nhất."
"Khi nó kết thúc, bạn phải chấp nhận. Tôi đã thất bại, cảm giác như mình làm mọi người thất vọng. Tôi không còn nhớ gì về điểm kết thúc cho đến khi vào phòng thay đồ."
"Có khoảng 1 tiếng rưỡi kinh khủng khi tôi khóc trong phòng thay đồ. Tôi liên tục hỏi huấn luyện viên: 'Mình đã làm gì sai ở ván đấu cuối?', bởi lúc ấy tôi thậm chí không nhớ nổi."
"Điều thú vị là giờ đây, sau 15 năm, người ta gắn tôi với trận đấu đó nhiều hơn là danh hiệu số 1 đôi thế giới hay các chức vô địch Grand Slam, điều đó cũng dễ hiểu."
"Nhưng điều khiến tôi vui là vẫn có người hỏi tôi có thắng trận đó không. Đôi khi tôi bỡn cợt: 'Có, có, tôi thắng mà.' Năm nay tôi sẽ trở lại cùng con trai và đó sẽ là dịp để tôi chỉ cho cháu xem, thậm chí kể lại một phần trận đấu", Mahut kết thúc chia sẻ với Eurosport.
Wimbledon